TRẦN VĂN SÁU
( thư cho học trò cũ)
Đông Hà:
ngày …tháng…năm…
X.
yêu quý!
Nhận
được thư em, thầy rất mừng, vội viết cho em mấy dòng hồi âm. Ừ, đúng như em đã
biết năm nay trường chúng ta kỉ niệm 20 năm ngày thành lập trường và 25 năm
thành lập hệ chuyên em ạ. Nhà trường dự định tổ chức vào đầu tháng 10 dương
lịch. Cố gắng sắp xếp thời gian để về dự và thông báo cho các bạn trong lớp
cùng về em nhé. Nhà trường và thầy cô mong các em lắm lắm…
Đọc
thư em, trước mắt thầy hiện ra cậu học trò nhà quê bé nhỏ, lần đầu xa mẹ lên thành phố với bao điều mới lạ, lo toan. Ngày
tựu trường, ngại ngùng và bở ngỡ em đến bên thầy lo lắng hỏi: thầy ơi con nghe
người ta bảo trường chuyên là trung tâm luyện gà chọi phải không thầy? Nếu chỉ
học môn chuyên làm sao chúng con có kiến thức để thi đại học, chúng con lấy đâu
kĩ năng để bước vào đời?( hồi đó thông tin hạn chế, nên rất nhiều người hiểu
không đúng về trương chuyên). Thầy nhớ hôm đó mình đã động viên, giải thích cho
em rất nhiều, rằng mục tiêu cuả nền giáo dục chúng ta là đào tạo con người toàn
diện, rằng trường chuyên cũng là một trường THPT nên học đầy đủ các môn, rằng môn chuyên là môn năng khiếu, thi cử chỉ
là những tập dượt cho các em vượt qua thử thách khó khăn, là những trải
nghiệm bước đầu làm quen với khoa học và
để khẳng định bản thân mình mà thôi chứ chẳng phải là chọi gà, rằng thì…Thầy
nhớ mình đã nói rất lâu, nhưng những lo lắng mà thầy nhìn thấy trong mắt em,
trên gương mặt em… không hề thuyên giảm. Phải mất mấy hôm thầy trò trao đi đổi
lại, rồi thầy còn phải nhờ cả thầy hiệu trưởng tâm sự chỉ bảo thêm thì em mới
từ bỏ ý định xin về trường cấp 3 ở quê nhà. Thế rồi ba năm đã học trôi qua, giờ
đây “ con gà chọi” năm xưa đã không hề “sứt đầu mẻ trán”, không hề bị “vặt
lông” mà lại đứng vững vàng giữa phong ba bão táp cuộc đời, là giáo sư tiến sĩ
một trường đại học danh tiếng giữa trời Âu. Và điều quan trọng nhất em đã thành
người có ích cho xã hội. Em không chỉ là niềm tự hào của gia đình, của thầy cô,
của nhà trường mà còn làm rạng danh quê hương xứ sở
Thầy
rất vui vì em vẫn luôn nhớ đến lớp đến trường, em bảo rằng xa quê lâu ngày nên
nhớ nhà, nhớ bạn bè, nhớ thầy cô qúa. Ừ có thế mới phải em à! Con người ta ai
cũng phải có gốc rễ cội nguồn, đừng như ai đó “ có mới nới cũ” chưa chi đã vội
chối bỏ gốc gác quê hương. Em cũng nhắc nhiều đến các bạn trong lớp mình, nhắc
về những kỉ niệm buồn vui của tuổi học trò một thuở. Em nhắc nhiều đến công lao của thầy cô giáo
cũ, và ái ngại vì ít có điều kiện về thăm. Ừ, em nghĩ được vậy là quý lắm rồi.
Hãy cố gắng lên em nhé, mong cho “chân
cứng đá mềm”, các em gặp nhiều may mắn đạt được ước mơ là thầy cô vui sướng và
hạnh phúc rồi
20
năm qua ở quê nhà thầy vẫn luôn dõi theo bước chân đi của các em. Vui cùng
những thành công, lo lắng vì những vấp ngã của các em. Mỗi lần nghĩ đến, nhắc
đến các em là lòng thầy lại rộn lên những bồi hồi cảm xúc sung sướng pha lẫn tự
hào. Sung sung và tự hào vì các em đã vượt qua muôn vàn thử thách khắc nghiệt
của cuộc sống, đã vươn lên để tồn tại để khẳng định mình và để đóng góp cho xã
hội. Sung sướng và tự hào vì các em là một tập thể đoàn kết thương yêu, biết
dìu dắt nâng đỡ nhau đi lên trong cuộc sống.
Em
bảo thương thầy cô bên nhà vất vả, đất nước còn nghèo nên lương bổng chẳng đáng
bao nhiêu. Không em ạ, bên này mọi người vẫn sống được mà, có hơi khó khăn tí
chút nhưng cũng vượt qua được, với lại vật chất thì biết bao nhiêu cho đủ. Thầy
vẫn luôn tâm niệm và biết ơn cuộc đời vì đã cho mình quá nhiều thứ. May mắn làm
sao mình lại được làm thầy giáo mà lại còn là …thầy giáo trường chuyên. Bởi ở
đó thầy không chỉ được dạy mà còn học được bao điều tốt đẹp. Bởi bên cạnh mình
không chỉ là những đồng nghiệp giỏi giang mà còn là những học trò thông minh
kiệt xuất. Trong mỗi giờ lên lớp thầy vừa là thầy vừa là trò đúng nghĩa. Thầy hoàn
thiện mình không chỉ nhờ sách vở, bạn bè đồng nghiệp mà còn nhờ ở chính các em.
Những cách giải hay, những nghĩ suy độc đáo, những tấm lòng rộng mở, những nụ
cười bao dung… Người đời thường bảo thầy cô là tấm gương sáng cho học sinh, bản
thân thầy luôn soi bóng mình trong những đứa học trò trẻ dại. Mỗi sáng mai thức
dậy bước chân đến trường lòng lại rộn ràng bao cảm xúc, bước vào lớp học đối
diện với những tâm hồn thơ ngây sáng trong như vầng trăng mười sáu thì những
vết nhơ, những vẫn đục của sự bon chen tị hiềm, những muộn phiền ích kỉ bỗng
chốc hóa hư không…
Em
băn khoăn sao học sinh giỏi bây giờ không thi vào sư phạm. Ừ, đó cũng là băn
khoăn trăn trở của thầy cô. Thầy nghĩ đất nước mình đang trên đường đổi mới,
chúng ta đang dần hội nhập với thế giới văn minh. Chúng ta đi lên từ khốn khó,
nên buổi đầu sự giàu có vật chất làm chúng ta choáng ngợp. Chính vì vậy mà
ngành sư phạm không thu hút được người tài. Nhưng thầy nghĩ vấn đề này chỉ mang
tính thời điểm, rồi đến lúc mọi điều sẽ tốt hơn lên. Và thầy tin điều đó sẽ sớm
xảy ra, bởi những người trẻ và tài như em đã nghỉ về nó. Em nói có dự định tài trợ học bỗng cho
các em con nhà nghèo học giỏi vượt khó và có nguyện vọng theo nghề giáo ở
trường ta. Ừ, đúng quá em ạ, Vậy là em đã “quẹt lên một que diêm”…mong rằng
cũng nhiều người nghĩ và làm như em để một ngày mai tươi sáng lại về.
Em
bảo bên này là xứ sở văn minh, giàu có cuộc sống đầy đủ không thiếu thứ gì,
nhưng sao vẫn cứ muốn quay về. Đêm hè
không ngủ được nằm nhớ day dứt ngọn gió lào xứ sở, chợp mắt khi trời chưa kịp
sáng bỗng mơ thấy tiếng gà trưa…Ừ, chẳng có nơi nào bằng quê cha đất tổ. Nhưng
dù ở nơi đâu mà mình có tấm lòng thì vẫn đóng góp được cho quê hương đất nước,
vẫn là con dân nước Việt mà thôi.
“
Thầy ơi, trăng hôm nay đẹp lắm thầy ra sân ngắm trăng đi”. Đang viết dở bức thư
cho em thì nhận được tin nhắn của Y, cô bé học trò (giờ là đồng nghiệp của
thầy) có tâm hồn lãng mạn trẻ trung yêu đời. Ừ trăng hôm nay đẹp thật. Ánh
trăng vàng xuyên qua tàu lá dừa bên giếng nước trước sân nhà chiếu qua của sổ
đậu vào trang thư. Nhìn trăng rằm mùa hạ sáng trong tròn vành vạnh thầy bỗng
nhớ quay quắt những tháng ngày đẹp đẽ đã qua, nhớ bao lứa học trò đã ra đi rồi
đã đến. Ừ mới đó mà đã hơn hai mươi mấy năm rồi em nhỉ? Những cô bé, cậu bé thuở
nào giờ trên đầu đã hai thứ tóc. Những đứa học trò cùng chung tổ ấm năm xưa giờ
mỗi em một nghề mỗi người một ngã. Thầy cô người còn người còn người mất, và
phần lớn cũng đã nghỉ hưu.. Thời gian đã làm thay đổi mọi thứ nhưng ánh trăng
thì vẫn như xưa và tình cảm và nỗi nhớ lại cứ đong đầy theo năm tháng… Và rồi
những chuyến đò lại nối tiếp sang ngang, khách đi rồi ông lái đò thấy lòng mình
trống vắng…Nắng chiều đã nhạt và đêm bắt đầu buông trên bến cũ, thả chèo gác
mái ông lái đò bỗng nhớ đến những vầng trăng…Nghe xa xăm tiếng ai gọi đò da
diết, ông thiếp đi trong câu hát nhẹ nhàng: “ Ở đâu trăng có nhớ người. Ở đây
đang có một người nhớ trăng”.
Thương nhớ các em: Thầy