Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010















DẠ THƯA CÔ…



TRẦN HƯƠNG QUỲNH
Kính tặng cô Thúy

Vậy là đã kết thúc năm học lớp 4 này rồi. Tôi vui khi được bước lên một lớp nữa, còn buồn là vì phải chia tay người cô giáo dịu hiền, người đã dạy tôi li một làm toán, từng cách một làm thơ. Phải xa cái chỗ ngồi quen thuộc mà tôi thường ngồi để nghe những lời dạy bảo ân cần mà cô trao trọn vẹn cho chúng tôi. Có những lúc chúng tôi phá đén nỗi mà cô đã khóc vì chúng tôi. Ba mươi tám học sinh mà cô xem như ba mươi tám đứa con của mình. Cô đã dạy chúng tôi khôn lớn thành người, dạy cho chúng tôi cách sống đạo đức của con người Việt Nam chúng ta. Những lúc nghịch phá, cô lại nói với chúng tôi: “các em hãy noi gương Bác mà sống, Bác đã hy sinh vì dân vì nước để tìm con đường cứu tổ quốc Việt Nam. Các em cũng vậy, các em phải tìm một con đường tốt đẹp để dẫn đến tương lai nhé”
Cả cuộc đời đi dạy, cô hết hơi, hết giọng là vì chúng tôi. Có lẽ cuộc đời này, chẳng có thứ gì mà tôi đền đáp cho cô được. Nhưng cô lại nói: ‘ món quà quý giá mà cô cần ở các em là các em phải học giỏi, cô chỉ cần cái đó là cô vui rồi”. Có những lúc những bạn phá nhất lớp lại được con điểm 10 làm cô hạnh phúc đến nỗi bừng khóc lên.
Cô ơi!
Chúng em xem cô như một người mẹ ruột thịt đã sinh thành chúng em. Sau này xa trường, làm sao em quên được những kỉ niệm êm đềm của cô trò chúng ta được chứ. Khi xa mái trường này, em chỉ biết chạy tới ôm cô mà khóc. Giọt nước mắt mắt của em sẽ làm cô vui hơn sau một năm dạy dỗ vất vả. có lẽ thế, nên cô là người mà em yêu nhất trong 4 năm học vừa qua

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét