Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011

tình cờ...mùa đông!



TÌNH CỜ...MÙA ĐÔNG!



Trần Văn Sáu

viết tặng: VTLH

Một chiều đông rét mướt tôi đứng tựa cửa lớp học nhìn ra sân trường nhìn gió mưa sướt mướt kéo nhau về lòng miên man nhớ về những ngày mùa đông thơ ấu: những ngày gió rét lùa qua căn nhà tranh trống trải tường phên rách nát, cơm không có sắn khoai chẳng đủ ăn, áo quần tơi tả, tối đến cả 5 mẹ con nằm trên chiếc gường ọp ẹp với chiếc chiếu bằng nilon và chiếc mền mỏng hơn chiếc áo người nghèo được cấp trong những tháng ngày tị nạn, tôi bỗng thương mẹ vô cùng một mình chống chọi với bão tố cuộc đời để nuôi 4 anh em tôi tới bờ tới bến…đang nghĩ mông lung thì phía cuối hành lang bỗng xuất hiện một cô bé dễ thương mái tóc suôn dài bồng bềnh trong gió lạnh với đôi mắt rất hiền như nhìn vào cõi xa xăm, như chẳng quan tâm gì thời hiện tại, một chiếc khăn quàng cổ đổ xuống chiếc áo lạnh màu ghi một dáng đi mang chút dáng dấp của người con gái phương tây sãi bước về phía tôi. Thấy tôi cô bé dừng lại hai tay khoanh trước ngực, đầu cúi xuống ngang vai rồi tiếp tục bước đi, tôi nhìn theo lòng đầy thiện cảm, chẳng biết cô bé con cái nhà ai, học lớp nào mà ngoan vậy, tự dưng cô bé đem đén cho tôi một niềm vui, một đốm lửa hồng khi lòng tôi đang lạnh giá…và vui hơn tôi thấy cô bé rẽ vào phòng bồi dưỡng học sinh giỏi quốc gia môn toán. Tôi bỗng nhớ Nam Cao: không cuộc đời chưa hẳn đáng buồn…
Cô bé làm tôi xao động mất mấy ngày, tôi là người hay nghĩ đa sầu đa cảm nhiều lúc có những điều tưởng chừng như nhỏ bé tầm thường với ai đó lại đem đến cho mình những suy tư những hạnh phúc, những tin yêu... tôi vẫn cố không tin vào nhận xét của nhiều người lớn: trẻ con bây giờ khác xưa rồi, chúng chỉ biết mình thôi, cô bé đã cho tôi một phản ví dụ để tôi có thể tôi củng cố được niềm tin của mình, tiếp cho tôi thêm một chút tin yêu vào cuộc sống…
Thế rồi mùa đông cũng qua đi, mùa hè lại đến. Cô bé cũng theo tháng ngày đi vào chuyện cổ tích của trí nhớ bắt đầu lẩm cẩm và đang giảm sút của tôi. Trong giờ nghỉ tôi lại đứng tựa cửa nhìn ra sân trường, không có hoa phượng nở đỏ thắm như trong lời một bài ca mà tôi yêu từ thuở nhỏ, nhưng bóng dáng những tà áo dài trắng thì vẫn cứ bay bay…những gương mặt rạng ngời của con trẻ, những nụ cười "như mùa thu tỏa nắng" thì vẫn cứ còn mãi với tháng năm…tôi nghe tiếng ve râm ran trên sân trường và lòng mình cũng ngập tiếng ve kêu…tôi lại thấy lòng mình buồn lạ, lại cứ tưởng như mình sắp đi xa…và tôi thấy nhớ Nguyễn Bính” một mình làm cả cuộc phân li”. Bỗng nghe bên tai: dạ thầy,con mời thầy chụp với con một kiểu ảnh nghe thầy. Tôi như thoát ra từ cõi mộng: ơ hay sao lại là cô bé. và sao lại là tôi? “ Phúc bất trùng lai” chẳng lẽ câu nói của người xưa lại sai ư? Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, tôi nhìn thấy trong đôi mắt xa xăm ấy một chút thân thiện, một chút trìu mến không biết là có phải dành cho tôi…?Làm thế nào mà lại không nhận lời được chứ. Và tôi không quên dặn cô bé nhớ chuyển ảnh cho thầy…cô bé lại làm cho tôi vui thêm được mấy ngày…
Và rồi mùa hè lại qua đi, mùa thu lại đến. Lại một mùa tựu trường nữa lại về. Sân trường lại rộn rã cười vui. Tôi đứng giữa sân trường nhìn đàn con trẻ nô đùa bỗng chạnh lòng nhớ những tháng năm qua. Vẫn là những khuôn mặt trẻ, vẫn là những tà áo trắng tinh khôi…con đò còn đó, người xưa đâu rồi?... Tôi hay tin cô bé đã vào một trường đại học danh giá, người ta nói sai rồi” hoa thơm không quí” cô bé vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, vừa ngoan vừa giỏi…ngày 20-11 tôi lại nhận được mail cô bé với những lời chúc mừng và xin lỗi vì không gửi tấm hình…ồ cô bé có lỗi gì đâu, rất mừng là vì trong tâm trí cô bé vẫn có tôi một người không quen biết, không dạy dỗ cô bé một ngày, một chữ cũng không, với tôi đó quả là một hạnh phúc lớn lao. Tôi bỗng nhớ tới Vũ Thành An” triệu người quen có mấy người thân…”
Và rồi mùa đông lạị trở về. Tôi bỗng tình cờ gặp lại cô bé giữa mùa đông Hà Nội. Một triết gia Hy lạp tôi không nhớ tên đã nói” sự tình cờ chỉ đến với những người đáng được tình cờ”. Cô bé mang đến cho tôi niềm vui khó tả. Trong đôi mắt xưa giờ đã bây giờ đã bớt xa xăm, tôi nhìn thấy ở đó niềm vui, sự trẻ trung đã trở lại…Tôi như lâu ngày gặp lại tri âm, tri kỉ( trước đó tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô bé dù chỉ một phút giây). Tôi trải lòng và lắng nghe cô bé. Cô bé nói với tôi đủ mọi thứ chuyện trên đời. Cô bé coi tôi như một người rất thân rất gần gũi. Và lạ kì chưa, sao cô bé lại tin tôi đến thế. Cô Cô bé đưa tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác…Tôi không ngờ cô bé lại quan tâm nhiều chuyện và lại sâu sắc đến vậy. Cô bé có những nhận xét làm tôi rất bất ngờ. Tôi cứ sợ những con số khô khan đã làm khô cằn con trẻ.Tôi cứ mong trời đừng tối, chiều cứ dài ra…để được mãi ngồi nghe cô bé nói, để được ngắm nhìn cô bé…để thấy tháng ngày đừng trôi qua.
Tiễn cô bé lên xe về nhà rồi, tôi đứng tần ngần ngẩn ngơ mất mấy giây giữa con đường đông đúc xe cộ. Trong tôi Hà Nội dễ thương hơn rất nhiều, vì giờ có thêm một cô bé dễ thương sống cùng Hà Nội và như lời cô bé nói “ sao con thấy ai cũng dề thương hết mà…” tôi ước mong những ngày đông êm đềm đừng vội trôi đi, và ước mơ những “ ngày xưa” rồi sẽ trở lại. Cô bé ơi: ta muốn nói với con một điều: con là người rất đáng yêu… ta yêu con lắm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét