Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

xa rồi 5B!



XA RỒI 5B!

Trần Hương Quỳnh

Phải làm sao khi tôi sắp phải xa mái trường tiểu học, phải làm sao khi mai đây tôi sẽ không còn thấy bóng dáng bè bạn vào mỗi buổi học như trước, và nhất là không còn được nghe cái giọng trầm bổng của người đã đưa tôi tới ngày hôm nay…rồi lúc đó,tôi sẽ không còn được nắm tay,trò chuyện…với những người bạn đồng trang đồng lứa với tôi. Thời gian trôi quá nhanh, nhanh đến mức giờ đây chữ “5B” đã từ giã tôi, từ giã tất cả mọi người . Rồi lúc tôi ra đi những hạt nước mắt lại tuôn trào à để lại cho “5B” một nỗi buồn khó tả. Chúng tôi xa nhau,chúng tôi sẽ rất nhớ nhau, nhưng có lẽ người nhớ nhất vẫn là người mẹ thứ hai của tôi. Mai xa rồi,tôi đã để lại cho cô biết bao là kỉ niệm vui buồn bên mái nhà êm ấm này và người khắc ghi chính là cô. Cô là người mở đầu cho chúng tôi những lối đi riêng lẻ. Và tất nhiên, cô không để cho chúng tôi đi mà không mang theo hành trang gì, cô đã trao cho chúng tôi cả một trái tim. Trái tim cô ấm áp, dịu dàng, là ngọn đuốc dẫn dắt chúng tôi trong tất cả mọi con đường chứa đầy bóng tối….Và trong đó, người đã cho tôi những niềm tự tin trên con đường là bạn bè.
Tôi biết là vẫn còn có rất nhiều cơ hội để nói chuyện, tâm sự với bạn bè,thầy cô nhưng sao tôi vẫn tự hỏi mình sao không kìm nén được. Tôi nhớ bạn bè, nhớ thầy cô, tôi sẽ nhớ tưng giây từng phút tại mái nhà này. Tôi sẽ nhớ tất cả, tất cả những gì ở đây và tôi mong rằng cô cũng sẽ nhớ 38 con tim bé bỏng này. Tôi nhớ những mùa hè trước, mỗi lần được nhìn thấy từng cánh phượng nở và từng chú ve nâu đang khẽ khàng đưng trên từng nhành phượng thắm là lòng tôi lại xao động và ước muốn mùa hè về thật nhanh cơ mà. Nhưng giờ đây thì lại khác, mỗi lần ngắm phượng rơi là lòng tôi lại buồn não ruột. Cũng có thể nói là tôi muốn cho thới gian quay trở lại,tôi sẽ không phải ghét ngắm nhìn hoa phượng đến mức này. Nhưng đôi lúc ngắm nhìn hoa phượng tôi cũng thấy thương, thương là thương những ngày tôi mới bước vào trường,tôi chỉ biết lấy phượng làm bạn,thế rồi thời gian sao vội vàng thế….Đối với tôi,thầy cô là những người lái đò còn bạn bè là những vị khách đi cùng. Trên chuyến đò đó đã có những niềm vui cũng như nỗi buồn…giờ đến lúc con đò phải cập bến rồi.Biết nói sao vơi những vị khách đi cùng đây,những giây phút bên nhau đã hết rồi, niềm vui rồi phải làm sao phải đi thôi…
tạm biệt người lái đò nhé....!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét