Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

con đường tôi đi
















Tùy bút

Trần Văn Sáu


Khi tôi nhận quyết định công tác, bạn tôi một người tính thích “bay nhảy” nửa đùa nửa thật bảo rằng : nghề đi dạy thật là nhàm chán, suốt ngày giam mình trong bốn bức tường,nhại đi nhại lại những bài ca cũ rích, thật đúng là “gà què ăn quẩn cối xay”. Tôi nghe mà chẳng nói gì, chỉ biết cười nhưng lòng suy nghĩ mông lung..
Có thực như vậy không?
Tôi đã chọn đường đi cho mình không phải vì sở thích mà do quá yêu quí và ngưỡng mộ thầy tôi. Ngày đó,chúng tôi những đứa học trò quê mùa, nhếch nhác suốt ngày quấn quýt bên thầy như bên một ông tiên. Thầy đã dẫn lối cho những tâm hồn khờ dại của chúng tôi, chỉ cho chúng tôi nhân sinh quan về cuộc sống, cho chúng tôi biết nhận ra và vươn tới cái hay cái đẹp ở quanh mình. Chúng tôi như bị thầy thôi miên.. ..
Ngày đầu tiên đi dạy tôi mang trong mình một chút háo hức, một chút vui vui và xen lẫn một chút buồn vu vơ. Bước vào lớp học nhìn xuống tôi thấy những đôi mắt ngây thơ trong veo và hồn nhiên như mặt trời buổi sớm, những gương mặt rạng ngời chào đón hân hoan. Bao muộn phiền trong tôi biến tan thành mây khói, lòng tôi bỗng hóa bình minh. Một niền tin trong tôi bổng lóe sáng: ngày mới đã bắt đầu.. .
Tháng ngày trôi đi, tôi phát hiện ra trong “bốn bức tường ấy” là cả thế giới. Có núi cao và có cả sông sâu. Có những ngày vui bất tận nhưng cũng có những đêm buồn lê thê. Có những lúc trời yên biển lặng nhưng cũng có những lúc sống gió bão bùng. Những sáng nắng trong và những chiều mưa dầm đều có cả. Ở đó chúng tôi đã “hát” cho các em nghe và chúng tôi đã lắng nghe các em “hát”. Có những tiết học trôi qua trong sự vật lộn kiếm tìm, mà kết quả là cả thầy và trò đều thu được bao điều thú vị. Ở đó không chỉ chúng tôi nói cho các em nghe về tình thương mà chúng tôi đã học được ở các em về lòng bao dung và nhân ái...
Mỗi chiều, rời lớp học, công việc buồn vui cứ theo tôi đi thẳng về nhà chả lúc nào dứt ra được. Bài vở chưa xong, đứa học trò giỏi không làm hồ sơ thi đại học vì mẹ thì nghèo mà em lại quá đông. . . ngày mai đã hết hạn rồi . . .
Vậy mà có những ngày không đến lớp lòng cứ buồn man mác . Ở giữa quê hương mà tôi như đứa nhớ nhà
Rồi cuối năm học là những cuộc chia xa, những con chim non đã đủ lông đủ cánh. Khoảng sân kia đã chật hẹp mất rồi. Mỗi năm học mới về lại mang thêm bao nỗi nhớ !
Sáng nay tôi lại đến trường, trên con đường rợp bóng cây xanh băng qua cánh đồng vắng. Trước mắt tôi cánh đồng lúa chín trải dài trong nắng. Trong gió nhẹ những bông lúa tạo những gợn sóng lăn tăn chạy mãi, chạy mãi về chân trời xa ngái. Nhìn bác nông phu với nụ cười mãn nguyện tôi cũng thấy vui lây. Lòng thấy nhẹ lâng lâng như mình vùa trúng mùa vậy!
Bạn tôi bây giờ là doanh nhân thành đạt ở tận trời tây, nhân chuyến về thăm quê nhắc chuyện củ vẫn nửa đùa nửa thật “ mình nói có sai không ?” Tôi cười “ bạn chẳng đúng đâu vì bạn quên một điều rất quan trọng là trong bốn bức tường ấy có rất nhiều cửa sổ và có những mầm xanh. . .”

1 nhận xét:

  1. Thầy ơi! bài viết này thật ý nghĩa thầy ak! Kính chúc thầy luôn mạnh khỏe để tiếp tục dẫn dắt và yêu thương những mầm xanh :)

    Trả lờiXóa