Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

Tình khúc khe sanh













TRẦN VĂN SÁU


Tôi đến Khe Sanh vào những ngày tháng sáu.
Những đỉnh núi xa mờ mây trắng cứ giăng giăng.
Đêm phố núi mơ màng huyền ảo dưới ánh trăng.
Gió lành lạnh sương tung tăng khắp phố.

Tôi theo em qua từng con phố nhỏ.
Đường thì dài chân chẳng dám bước mau.
Tôi cứ đi chẳng cần biết về đâu.
Lòng náo nức như quê hương mở hội.
Ngày sáng trăng còn đêm không bóng tối.
Con nai vàng bên suối đứng lơ ngơ...
Chân bước đi mà lòng muốn đợi chờ...

Tôi trở về Khe Sanh giữa những ngày tháng sáu.
Nắng vẫn dịu dàng vẫn âm ỉ tiếng ve kêu.
Vẫn mây giăng giăng đỉnh núi sớm chiều.
Vẫn cơn gió lạnh đêm đêm thổi về từ Lao bão
Giữa dòng đời ngược xuôi cơm áo.
Em bây giờ nơi đâu?
Dòng sông kia sao chẳng thấy bóng cầu?
Nghe xót xa nơi đầu môi mặn đắng.
Phố xôn xao mà lòng tôi trống vắng
Không xóm đạo, chẳng nhà thờ mà chuông cứ vang vang.. .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét