Thứ Năm, 27 tháng 8, 2009

Tình trễ
































Ngày nhà em pháo nổ tôi không cuộn mình trong chăn mà đi lang thang trên hè phố…Tôi không trách người, chẳng trách đời mà tôi chỉ trách tôi, giá như tôi chẳng phải là tôi…

TÌNH TRỄ
Biết bao lần lòng tôi day dứt
Bởi không một lần dám nói yêu em
Thương nhiều quá mà ôm hoài ước mộng
Bởi tình đời hiểu hết không em ?
Nhớ buổi đầu chưa gặp đã thấy quen
Giọng nói thương thương nụ cười sao dễ mến
Một gương mặt hiền dấu dưới nón che nghiêng
Anh mắt thôi miên cái nhìn cháy bỏng
Thưở quen em lòng tôi mang khát vọng
Phải là phần mình giọng nói riêng em
Cả gương mặt hiền ánh mắt thân quen
Em phải là của tôi bởi nghĩ trời định thế !
Vì quá ngây thơ tôi thành người đến trể
Tôi để em chờ trong ngày tháng đơn côi
Chính vì tôi cứ mãi là tôi
Nên tình em tôi là người đển trễ
Em bảo tôi sao đời quá tệ
Mối tình đầu sao để hụt tầm tay
Không đâu em đó bài học chua cay
Tôi giữ mãi trong tháng ngày còn lại
Và trong tôi em sẽ là mãi mãi !
Tình yêu đầu tôi dành cả tình tôi

1 nhận xét:

  1. TRÁCH

    Trách, em trách con tạo
    Đẩy đưa chi cuộc đời
    Mà khiến mùa giông gió
    Bỗng về từ xa khơi.

    Một chút buồn chơi vơi
    Người có đâu buồn tủi!?
    Lòng mênh mang sầu muộn
    Em nghe nhiều đơn côi.

    Đêm lụi tàn cho mau
    Ngày bình yên lại sáng
    Lòng em sao ngổn ngang
    Giận, yêu, hờn - trăm mối.

    Tơ chưa xe đã rối
    Tình chưa kết đã phai
    Ngã rẽ nào chia hai
    Để mình em đứng lại.

    Tình trôi qua kẽ tay
    Hững hờ như giọt nước
    Tình ơi, em đoạn tuyệt
    Kể từ rày trở đi…

    Em tặng thầy bài Trách, hơi hờn dỗi một tí...Mong Thầy luôn vui.

    Trả lờiXóa