
XUÂN KHÔNG CHỜ
”ta có chờ có có đợi chi đâu
mang chi xuân đén gợi thêm sầu”’
Thêm mỗi xuân về thêm nỗi đau
Đời ta là một chuỗi u sầu
Đói nghèo bệnh tật bao điều khổ
Tết đến mang niềm tủi khổ đau
*
Thiên hạ nô nức đón xuân về
Phố phường hớn hở rộn đường quê
Bao người vui vẻ mình tôi chán
Đơn lẻ riêng mình trong cơn mê
*
Có lẻ sinh ra ở kiếp này
Chịu đời khổ ải lắm đắng cay
Thế gian ngắn ngủi đời tạm bợ
Niết bàn chắc hẳn khác hôm nay
*
Chỉ sầu, chỉ chán, chán sầu thôi
Chỉ nghỉ chỉ suy ,chán sầu rồi
Thế gian tôi là người bất lực
Gói đời trong hai chử than ôi !
Xuân 1982
Trần Văn Sáu

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét